CHÙM THƠ HAY NÓI VỀ DUYÊN NỢ TRONG TÌNH YÊU

CHÙM THƠ HAY NÓI VỀ DUYÊN NỢ TRONG TÌNH YÊU

NHỮNG BÀI THƠ NGẮN VỀ DUYÊN NỢ

(Nhiều tác giả, chưa rõ tên)


Có duyên có nợ thành đôi
Âu là số phận, nợ duyên vợ chồng
Đời là dòng chảy xuôi dòng
Thời gian minh chứng, tơ hồng kết đôi
Đừng buồn đừng trách than ôi
Xa xôi tìm kiếm,được gì trắng tay
Thôi thì hãy sống thường ngày
Duyên kia chợt đến, vui vầy chung đôi
Đừng buồn ủ rũ đơn côi
Đêm trôi ngày đến, định ngày gặp nhau
Tình yêu sẽ sáng như sao
Lung linh huyền diệu, ước ao duyên lành
Ông tơ bà nguyệt kết thành
Uyên ương hạnh phúc, đẹp tình giai nhân.
 
Em trả anh một chữ tình
Trả luôn duyên nợ khi mình gặp nhau
Trả luôn những ánh mắt trao
Cùng lời âu yếm ngọt ngào hôm qua
Trả hết nồng nàn thiết tha
Chơi vơi khoảng trống lặng qua tim này
Trả lời thề hẹn gió mây
Mùa đông lạnh lẻo gió bay … qua hồn
♥♥♥
Trầu cau cùng với xuân trà
Có duyên có nợ sẽ là ngày vui
Ta nàng chung bóng một đôi
Rạng ngời hạnh phúc ý trời trăm năm
Trăng kia ngả bóng trăng rằm
tình người tri kỉ ta nằm bên nhau
Thủy chung son sắt một màu
Ân tình mãi mãi bạc đầu là xuân !
♥♥♥
Thời gian thấm thoát soi tình
Thoi đưa thuyền chạy đôi mình gặp nhau
Duyên là duyên ở bến sau
Nợ là mãi mãi một câu ân tình
Nước non soi bóng với hình
Một đời mãi mãi đôi mình có nhau
Trăm năm sống đến bạc đầu
Nên duyên hợp ý một màu thủy chung
Sắt son hình bóng một lòng
Trăm hoa đua nở xuân hồng nào hơn
♥♥♥
Duyên là gặp gỡ thế thôi
Nợ là mãi mãi một đôi chung tình
Thương nhau như bóng với hình
Có duyên không nợ đôi mình lạc nhau
Chỉ là mất trước hay sau
Mang mùa xuân đến để đau một đời
Tim ai tâm dạ rối bời
Buồn vui khó tránh , ý trời phôi phai..!
♥♥♥
Có duyên ta mới gặp nhau
Hợp ….mong ô thước bắc cầu nhịp qua
Có duyên có nợ mới là
Trăm năm một bóng xuân trà chung đôi
Không nợ dù có ỉ ôi
Cầu , mong , ước , nguyện ….sầu côi một mình
Lấy ai là kẻ chung tình
Có duyên không nợ bóng hình là mơ.
♥♥♥
Đã duyên không nợ thôi đành,
Đôi ta suốt kiếp chẳng dành cho nhau.
Mai sau cho đến bạc đầu,
Tim anh mãi chẳng phai màu đâu em!
♥♥♥
Đời buồn đâu phải vì yêu,
Tình buồn đâu hẳn đã nhiều khổ đau.
Đôi khi ý hợp tâm đầu,
Mà duyên không nợ lệ sầu giăng mi.
Giận mình cố chấp làm chi,
Sao không buông để em đi với người?
Em đi anh nở nụ cười,
Mà tim tan nát rụng rời xác thân !
♥♥♥
Lần đầu gặp mặt đã xuyến xao
Đêm về thao thức dạ nao nao
Hỏi có phải chăng là duyên nợ
Mới gặp như quen tự thuở nào.
♥♥♥
Duyên là gặp gỡ thế thôi
Nợ là hai phía, cả đôi cùng cầu
Tấm lòng rộng mở có nhau
Yêu thương, hoà hợp, cau trầu trăm năm

THƠ TÌNH DUYÊN NỢ

Tác giả: Lê Huy Tưởng

Trăng sáng rọi, đôi mình chung bước
Sao phủ mờ có được yêu thương
Tình còn xa cách dặm trường
Duyên gần sao thấy vấn vương ngợp lòng
 
Cũng muốn trả, cho xong ân nghĩa
Để đời không mai mỉa gì ta
Còn đâu những buổi trăng tà
Nơi ta hò hẹn thiết tha mặn nồng
 
Thương nhớ lắm, má hồng nơi ấy
Yêu rất nhiều người thấy được không ?
Đêm trường khắc khoải chờ mong
Ai về trả nghĩa cho xong kiếp này
 
Duyên với nợ, sao thay đổi được
Nghĩa gặp tình còn ước mong chi
Bỏ qua ngày tháng biệt ly
Mình cùng xây đắp những gì đẹp hơn
 
Duyên đã thắm, đừng hờn giận nữa
Tình chớm nồng rực lửa thương yêu
Rồi đây những buổi trời chiều
Anh đàn em hát dệt điều ước mơ.

BÀI THƠ: DUYÊN NỢ BA SINH

Tác giả: Chưa rõ

Dây trầu quấn lấy cây cau
Suốt đời gắn bó không sao tách rời
Duyên nợ ba sinh người ơi
Ông tơ bà nguyệt duyên trời đã se.
 
Người ơi duyên nợ ba sinh
Trăm năm gắn kết chúng mình với nhau
Ông tơ bà nguyệt đã trao
Dây tơ hồng thắm cho nhau lâu dài.
 
Đôi ta nặng nợ ba sinh
Bách niên giai lão duyên tình thủy chung
Phong ba bão táp ung dung
Vượt bao khổ nhọc ta cùng dựng xây.
 
Ông tơ cầm sợi chỉ tình
Bà nguyệt se kết đôi mình với nhau
Duyên hồng nhờ có trầu cau
Trăm năm gắn bó không sao chia lìa.

BÀI THƠ: DUYÊN VÀ NỢ

Tác giả: Quý Phương

Từng đối mặt bao ngày chẳng nhớ
Sau một lần gặp đã không quên ?
Phải chăng vì một chữ duyên
Để ta cứ mãi ưu phiền trăm năm
 
Ôm thương nhớ âm thầm ray rứt
Chẳng nợ nhau hạnh phúc ngày sau
Là duyên mang đến ngọt ngào
Nợ đời cay đắng làm sao mà gần
 
Biết chẳng nợ số phần phải chịu
Nén nhớ thương ai hiểu cho ta
Gần nhau gang tấc thôi mà
Cớ sao cảm thấy như xa muôn trùng
 
Dang tay với ngại ngùng không dám
Ngăn bao dòng ảm đạm trong tâm
Quay lưng bước vội âm thầm
Là duyên không nợ ngàn năm nhớ hoài.

BÀI THƠ: DUYÊN PHẬN

Tác giả: Nguyễn Ánh Ngọc

Em và anh có duyên không có phận
Được yêu nhau nhưng chẳng được gần nhau
Mỗi khi gặp đều ước phép nhiệm màu
Duyên và phận được bên nhau mãi mãi.
 
Vì có duyên nên chúng mình gặp lại
Trên đường đời mình mãi ước bên nhau
Dù tình yêu trong bóng tối không màu
Nhưng duyên phận trói nhau vào một chữ.
 
Em bên anh duyên phận thật tình tứ
Niềm yêu kia quyễn rũ nhau chẳng rời
Tay trong tay sớm tối chẳng buông lơi
Chữ duyên yêu không lời nào nói hết.
 
Anh ghé môi thì thào rằng anh ghét
Sao phận kia chẳng biết lối tìm mình
Để anh gặp từ thuở sớm bình minh
Trao duyên phận trói tình mình thành một.

 

 

Related Post